Tác giả:
"Cái này còn có thể ăn được sao!"
"Đúng vậy, trong núi có rất nhiều thứ ngon có thể ăn, gừng rừng này là ta đào được ở rừng tre dưới chân núi."
"Oa!" Liễu Văn Tu thốt lên một tiếng kinh ngạc.
"Ta không biết thứ nào có thể ăn, thứ nào không."
Hai người vừa rửa vừa trò chuyện.
Khoảng một khắc sau, Từ Bán Hạ và Liễu Văn Tu mới rửa xong gừng rừng.
Tần thị và Liễu Đại Sơn từ trong nhà đi ra, liền nhìn thấy đồ trong giỏ tre.
"Bán Hạ, con đi đâu mà đào được nhiều gừng rừng thế?" Liễu Đại Sơn nhìn chằm chằm vào gừng rừng hỏi.
"Ở rừng tre dưới chân núi bên kia." Nói xong, Từ Bán Hạ dùng ngón tay chỉ về hướng đó.
Tần thị liền hỏi: "Con đào nhiều như vậy để làm gì?"
"Con có việc dùng." Từ Bán Hạ không nói rõ cụ thể, định nấu xong rồi mới mang cho họ.
Tần thị cũng không hỏi thêm nữa, bà thấy trời sắp tối, liền gọi Liễu Đại Sơn cùng nhau ra đồng.
Một canh giờ sau khi hai người ra khỏi nhà, bầu trời đầy mây đen, tiếp theo là một tiếng sấm rền.
Liễu Văn Tu đang giúp Từ Bán Hạ nhóm lửa trong bếp, nghe thấy tiếng sấm, cậu bé sợ hãi hét lên một tiếng, lao vào lòng Bán Hạ.
"Hạ Hạ, trời đánh sấm rồi, tiếng sấm to quá, không biết có đánh trúng ta không?"
Từ Bán Hạ nhịn cười.
"Văn Tu, chàng có làm gì trái lương tâm đâu, sợ sấm đánh trúng chàng sao?"
Liễu Văn Tu đột nhiên phản ứng lại.
"Đúng rồi, ta không làm gì trái lương tâm."
Sau đó, Liễu Văn Tu buông tay ôm Từ Bán Hạ ra.