Tác giả:
Bán Hạ tính tình nhu nhược, sao có thể đẩy Dương Hoa xuống nước, rõ ràng là bắt nạt Bán Hạ nhà bà, cố tình vu oan!
"Thím ơi, chính là Bán Hạ tỷ đẩy con.
" Dương Hoa khóc như mưa như gió, mách lẻo với Tần thị.
Tần thị nhíu mày, trong mắt mang theo vẻ khinh thường, không tin lời ả ta.
Đối với Dương Hoa này, bà rất coi thường, đã bị dạy hư rồi, tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã xấu.
Thật đúng là có mẹ có con!
Lúc này, Liễu Văn Tu đã đến bờ sông, chàng thở hồng hộc chen vào đám đông.
Liếc mắt nhìn thấy Từ Bán Hạ toàn thân ướt sũng, Liễu Văn Tu lập tức chạy tới.
"Hạ Hạ, nàng không sao chứ? Ta nghe nói nàng rơi xuống nước, liền vội vàng chạy tới.
" Liễu Văn Tu vừa nói vừa rơi nước mắt: "Ta rất lo Hạ Hạ sẽ giống như những người trước đây rơi xuống nước rồi mất tích.
"
Từ Bán Hạ ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại được cậu bé trước mặt chính là phu quân của mình, Liễu Văn Tu.
Mặc quần áo vải thô, gầy gò nhỏ bé, nước da đen nhẻm, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm nàng.
Từ Bán Hạ dịu giọng đáp: "Ta không phải vẫn bình an vô sự sao? Đừng khóc.
Chàng là nam tử hán, sao có thể khóc được?"
Nghe vậy, Liễu Văn Tu lập tức ngừng khóc, nắm lấy tay Từ Bán Hạ: "Hạ Hạ sau này đừng đến bờ sông nữa, nguy hiểm lắm, lỡ rơi xuống thì phải làm sao?"
Đôi mắt đen láy trong veo của chàng tràn đầy vẻ lo lắng.
Từ Bán Hạ lúc này mới chú ý đến đôi tay của Liễu Văn Tu dính đầy bùn, lòng bàn tay ửng đỏ: "Có phải bị ngã không? Có đau không?"
Liễu Văn Tu lắc đầu: "Không đau.
"
"Lần sau cẩn thận một chút, đừng ngã nữa.
"
Liễu Văn Tu ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm.
"