- Trang chủ
- Vô Hạn Lưu Trò Chơi Tiến Hóa
- 43: Tiệm Trà Sữa 1
Tác giả:
Cô kéo một bao dưa hấu, nhẹ nhàng như kéo một bao bóng chuyền.
Nhưng bóng chuyền nặng bao nhiêu, dưa hấu nặng bao nhiêu? Hai thứ đặt cùng một chỗ, có thể so sánh sao?
Chu Lâm nhìn thẳng mắt.
“Mùa hè nước dưa hấu bán rất nhiều, tôi thấy đi một chuyến phiền toái, nên lấy nhiều chút.” Đang nói chuyện, Vân Hân đặt dưa hấu ở một góc chất đống.
“A? Ồ......” Chu Duệ có hơi thất thần.
Bình thường công việc chuyển dưa hấu đều do anh ấy làm.
Chu Lâm sẽ giúp đỡ, nhưng cũng chỉ là giúp một tay.
Bọn họ không phải không biết một lần chuyển nhiều chút sẽ thuận tiện hơn, thế nhưng nặng! Không di chuyển được!
“Cô chuyên môn rèn luyện lực cánh tay sao?” Chu Duệ tò mò.
“Chỉ là trời sinh sức lực lớn.” Vân Hân cười nói.
"Thế thì tốt rồi!" Chu Lâm vui vẻ nói.
Bình thường hai người khiêng dưa hấu mệt chết mệt sống, hôm nay có người mới sức lực lớn ở đây, hai người bọn họ có thể thoải mái hơn chút.
“Vất vả rồi, ngồi xuống uống một ly nước dưa hấu.” Chu Duệ nhiệt tình rót cho người mới một ly nước dưa hấu ướp lạnh.
Vân Hân mới đến, không quá yên tâm, “Như vậy có được không? Ông chủ đồng ý chưa?”
“Không sao không sao.” Chu Lâm khoát tay, “Ông chủ của chúng ta rất tốt, nói nhân viên trong lúc làm việc, tùy tiện uống đồ uống.
Chỉ cần không phải lãng phí uống nửa ly đổ nửa ly, ông chủ sẽ không ngại.”
Vân Hân lúc này mới nhận lấy nước dưa hấu ướp lạnh, nhấp một ngụm, “Ngon!”
"Ngon không? Tất cả đều là dưa được trồng bởi những người quen trong thôn của ông chủ.
Nói là giống mới được trồng, vừa to vừa ngọt." Chu Lâm phổ cập kiến thức cho nhân viên mới, “Kinh nghiệm của ông chủ cũng là được truyền cảm hứng.
Bằng cấp trung học cơ sở, trước đây ở nông thôn, sau đó ra ngoài làm việc.
Tiết kiệm được chút tiền thì bắt đầu kinh doanh.”
“Bởi vì đồ uống ngon, giá cả phải chăng, đã mở ba cửa hàng.
Nghe nói mua nhà mua xe, cũng đã sinh hai đứa bé.”
“Oa - - " Vân Hân thán phục một tiếng, tỏ vẻ tôn kính.
"Tôi tới nơi này làm công, cũng là vì nghe nói nhân viên có thể miễn phí uống đồ uống, bao no!" Vẻ mặt Chu Lâm rất tự hào, sau đó nhìn về phía Vân Hân, “Cô thì sao?"
Vân Hân trả lời vô cùng giản dị tự nhiên, “Tôi là vì, chỉ có nơi này đồng ý nhận tôi.”
Chu Duệ: "......”
Sao nghe có vẻ thê thảm như vậy, đáng thương như thế?
“Không có việc gì,“ Anh ấy an ủi, “Nếu đã tới nơi này, đều là người một nhà.
Có việc cứ nói, tất cả mọi người sẽ giúp cô.
“Được.” Vân Hân nhu thuận gật đầu.