Tác giả:
Nhưng người đàn ông dường như không nghe thấy gì, bình tĩnh đợi Nam Nhược nói xong, mới từ từ quay lại nhìn Nam Nhược.
"Cô Nam, Kha Tư Viễn ở trường có không nghe lời không?"
"Hả? Không ạ", Nam Nhược không ngờ người đàn ông lại hỏi như vậy.
Bây giờ anh ta cuối cùng cũng chịu lịch sự nhìn thẳng vào cô nói chuyện, cô thấy đôi mắt của anh ta, rất đen và sáng, giống hệt Kha Tư Viễn.
"Cô Nam, Kha Tư Viễn có làm cô tức giận ở trường không?"
"Hả? Cũng không ạ", lại là một câu hỏi vô duyên vô cớ.
Kha Tư Viễn rất ngoan, nói là tức giận với em ấy thì không bằng nói Nam Nhược đang tức giận với chính mình.
"Vậy thì tốt, bình thường Kha Tư Viễn ở trường làm cô mất công rồi, cảm ơn cô.
Nhưng chuyện ở nhà của Kha Tư Viễn thì không cần cô Nam lo lắng nữa."
"Nhưng...", Nam Nhược bị nói choáng váng, cái gì mà chuyện ở nhà? Con trai anh không biết chữ, còn đọc sai hết, đây gọi là chuyện ở nhà sao? Quả nhiên là một ông bố vô trách nhiệm! Nam Nhược thầm mắng.
Bố của Kha Tư Viễn không đợi Nam Nhược trả lời, quay người đi về phía cầu thang.
"Khoan đã, bố Tư Viễn, em nghĩ anh hiểu lầm rồi", Nam Nhược không muốn từ bỏ cơ hội khó khăn lắm mới gặp được phụ huynh của Kha Tư Viễn: "Vấn đề đọc viết của bạn Kha Tư Viễn không phân biệt trường học và ở nhà, nếu ở nhà bạn ấy có thói quen đọc sách tốt và được gia đình hướng dẫn thì ở trường bạn ấy cũng sẽ tiến bộ rất nhiều trong việc đọc viết, phụ huynh cần phối hợp với chúng tôi chứ không phải giao toàn quyền cho...", Nam Nhược càng nói càng kích động.
"Cô Nam", người đàn ông ngắt lời cô: "Tôi biết cô tận dụng thời gian sau giờ học để dạy thêm cho con trai tôi là một lòng tốt.
Nhưng làm ơn cô đừng tốt bụng mà làm hỏng việc được không? Giáo viên trông trẻ không đón được Kha Tư Viễn, đã gọi cho tôi mấy cuộc, may mà tôi đang họp chứ không phải đi công tác, nếu tôi đi công tác rồi thì ai đón Kha Tư Viễn?"
"Tôi...", Nam Nhược đúng là không nghĩ đến vấn đề đón đưa: "Xin lỗi...!là tôi không chu đáo."
"Còn nữa, trong lòng cô, có phải tôi là loại cha mẹ rác rưởi chỉ biết kiếm tiền mà không quan tâm đến con cái không?", người đàn ông nhìn thẳng vào Nam Nhược, giọng điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, như thể có thể nhìn thấu Nam Nhược, rồi đâm xuyên qua cô.
"Tôi...", Nam Nhược nghẹn lời, chẳng lẽ anh ta nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Chu Gia Du vừa nãy?
"Cô Nam, tôi thấy cô còn trẻ, sao cũng thích buôn chuyện như mấy bà thím vậy", người đàn ông liếc nhìn Nam Nhược rồi quay người xuống lầu: "Quan tâm học sinh cũng phải chú ý chừng mực, đừng vượt quá giới hạn."
Tiếng giày da của người đàn ông vang lên trên cầu thang, dần dần biến mất.
Nam Nhược hoàn toàn choáng váng, ngây người đứng tại chỗ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Người cha vô trách nhiệm này lại nói cô thích xen vào chuyện người khác và còn vượt quá giới hạn? Nam Nhược tức giận ôm ngực: "Bệnh hoạn!", chẳng trách con trai anh ta kém như vậy: "Đáng đời!", người không ra người, quỷ không ra quỷ: "Rác rưởi!", Nam Nhược mắng hai câu về phía cầu thang.
Tất nhiên, cô biết người đàn ông đã đi xa và không nghe thấy.