Tác giả:
Còn nhân vật chính đánh rơi đồ Đổng Gia Anh lại cúi thấp đầu, người run run tựa như đang lau nước mắt.
Lúc này trong đầu Trình Hiểu Yến chỉ còn lại hai chữ: Muốn chết!
Lại… Lại là cái trò gì đây!
Cô không ngờ, sau khi mình và Khải Sinh mang mấy đồng bạc kia đi, Đổng Gia Anh lại đột nhiên nói như vậy.
Cô ta định làm gì? Đã đưa họ đồng bạc rồi, giờ lại nhờ người trên núi tìm giúp cô ta trang sức bằng bạc không rõ có tồn tại hay không, rốt cuộc cô ta làm vậy là vì cái gì?
Còn nữa, vậy mà mấy nữ thanh niên này lại nói người trong thôn nhặt được hoa tai bạc giấu đi, thực sự rất khó nghe.
Tiếng cãi cọ của những nữ thanh niên khiến Trình Hiểu Yến nghe nhức cả đầu.
“Được rồi, được rồi! Các đồng chí thanh niên, đã xảy ra chuyện này thì chỉ đành nhờ đại đội trưởng xem xem có cho người đội đi trợ giúp được không thôi.
Nhưng Gia Anh à! Cô chắc chắn hoa tai bạc của cô thật sự đã rơi trên núi chứ?”
Đổng Gia Anh gật đầu, ra vẻ rất nghiêm túc: “Chị ba, tôi cũng không sợ nói ra bị cười đâu.
Hôm qua sau khi phát hiện quần rách cháu đã xuống núi ngay.
Nhưng mà lúc về, thay quần xong tôi phát hiện hoa tai bạc đã mất.
Món trang sức này là di vật ba mẹ để lại cho tôi, chị biết mà, hai người họ gặp chuyện ngoài ý muốn mất đi, giờ tôi chỉ còn lại món trang sức bằng bạc này để nhớ tới họ…”
Nói xong lại cúi đầu bật khóc.
Ở đây phát ra động tĩnh lớn, ngay cả các nam thanh niên ở trong sảnh không ra hồi nãy cũng đã có vài người chạy ra.
Một đám người nhìn Đổng Gia Anh đầy đồng tình.
“Gia Anh, cô đừng buồn.
Nếu đại đội không giúp thì nhóm thanh niên chúng tôi sẽ lên núi tìm giúp cô, chắc chắn sẽ tìm được thôi.”