Tác giả:
Trình Hiểu Yến cảm thấy bây giờ trông cô gái này cứ như vừa mới tròn mười lăm tuổi vậy.
“Đừng khách sáo, là mẹ chồng tôi bảo mang tới đây.
Người nhà rất quan tâm tới cô, muốn hỏi xem cô ở đây có quen không?” Trình Hiểu Yến nói xong thì nghiêm túc quan sát phản ứng của Đổng Gia Anh.
Lúc nào Đổng Gia Anh cũng có thể làm ra những chuyện ngoài sức tưởng tượng của cô.
“Chị ba, tôi, tôi…” Vẻ mặt của Đổng Gia Anh từ vui vẻ biến thành uể oái, giọng nói ậm ừ tựa như chứa rất nhiều ấm ức.
Chỉ chực chờ chị ba như cô thực hiện chính nghĩa giúp cô ta.
Trình Hiểu Yến thầm lắc đầu trong lòng, định xem xem cô gái họ Thẩm này định làm trò gì.
“Gia Anh, có chuyện gì cô cứ nói thẳng.
Nếu ấm ức cái gì thì chúng tôi chắc chắn sẽ giúp cô.”
Trình Hiểu Yến vừa nói xong, Đổng Gia Anh đã bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn nữ thanh niên thắt bím tóc thật dài mãi chưa đi kia.
Các nữ thanh niên hồi nãy còn đang ăn cơm ở sảnh, thấy vậy lại có thêm hai người chạy ra.
“Chị ba! Tôi gọi theo Gia Anh vậy.” Trình Hiểu Yến nhìn nữ thanh niên trông còn lớn tuổi hơn cả mình đang nghiêm túc gọi mình là thím.
Trình Hiểu Yến đột nhiên có thêm một cô em gái: “...”
Lúc này lòng chỉ muốn chết!
“Hôm qua Gia Anh dẫn chúng tôi lên nói giúp đỡ công việc cho các đồng hương, nhưng hôm qua cô ấy làm việc chăm chỉ quá nên lỡ làm rơi mất một chiếc bông tai bằng bạc mà ba mẹ cho trong núi.”
“Đúng thế! Đúng thế! Cô ấy rất đáng thương! Vì công việc của tập thể mà rơi mất di vật của ba mẹ mình, thím có thể tìm giúp được không?”