Tác giả:
Nhìn mọi người cách nhau một khoảng khá xa, Trình Hiểu Yến nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra sau khi Đổng Gia Anh tới đây.
Chờ nói đến những thứ lấp lánh kia, cô bèn nói: "Em cảm thấy những thứ kia chưua bị Đổng Gia Anh lấy hết.
Mọi người không nhìn thấy nhưng khi em gây ra động tĩnh để các thím vây lại, mặt cô ta vừa trắng vừa xanh.”
Lâm Khải Sinh vừa nghe đến thứ vừa tròn vừa dẹp còn sáng lấp lánh, trong đầu không tự chủ liền nghĩ tới chuyện xưa ông nội từng nói khi còn bé.
Khi đó, đại đội Hồng Tinh không gọi là đại đội Hồng Tinh, mà gọi là biệt uyển Lâm thị.
Nghe nói toàn bộ công xã xung quanh đây đều là biệt uyển của bộ tộc Lâm thị.
Nhà họ Lâm đời đời kinh doanh, là một thương nhân nổi tiếng ở phía nam.
Sau đó, vì ủng hộ những quân nhân đáng kính trọng nhất, bán biệt uyển này đi mua rất nhiều vật tư mà hiến tặng.
Sau khi giải phóng, hậu duệ họ Lâm bọn họ sinh sôi nảy nở ở biệt uyển Lâm thị này, cố gắng sinh hoạt.
“Anh vẫn cho rằng ông nội kể chuyện xưa thôi, vì nơi này toàn nông dân nghèo, làm gì mà có tiền.
Không ngờ, những chuyện ông nội kể lại là sự thật.”
“Đi, chúng ta trở về nhìn xem chỗ đó.”
Trình Hiểu Yến nghe được đề nghị của Lâm Khải Sinh, gật đầu theo.
Cô cũng không yên tâm về nơi đó.
Nếu như cô không đoán sai, đêm nay Đổng Gia Anh nhất định sẽ lên núi, lấy tất cả những thứ lấp lánh kia đi.
Vốn cô không thích Đổng Gia Anh lấy đi những thứ thuộc về đại đội Hồng Tinh của bọn họ, hiện tại vừa nghe Khải Sinh nói, cô càng cảm thấy nơi đó dù chôn thứ gì, cũng không thuộc về người ngoài như Đổng Gia Anh.