*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bao gồm cả Hắc Minh,
tổng cộng có sáu chim non đến miệng núi lửa. Đều là nhạn con phá xác tương đối
sớm, rất nhanh là có thể đến trường học.
Bốn người trong
đó, Tần Ninh đều đã gặp ở trạm hàng không.
Theo hứa hẹn lúc
trước, Bạch Hử không phản đối chuyến mạo hiểm này của đám chim non. Mà là gọi
tín thiên ông, tự mình ôm Tần Ninh lên.
“Để Bạch Nham hộ
tống các em ra khỏi thành.”
Tần Ninh gật gật
đầu.
Lúc rời khỏi
tinh cầu nguyên thủy, không xác định tương lai, còn từng lo lắng các loại. Bây
giờ đến xem, lo lắng có chút không cần thiết. Bị mang về thành Vũ, có lẽ không
phải một chuyện xấu.
“Đi thôi.”
Một con tín
thiên ông, ba con đại nhạn, mang theo bảy con chim non, do Bạch Nham và Hắc
Toàn hộ tống, rời khỏi miệng núi lửa, bay về phía đông thành.
Hỏi qua Hắc
Minh, Tần Ninh mới biết được, trong sáu hắc nhạn con, ba con đều là con trai
Hắc Toàn.
“Như vậy không
coi là nhiều.” Hắc Minh kiêu ngạo nói, “Mình có tám anh chị, đa số đều là
sinh cùng một ổ. Mình không có anh em, lão cha còn bị lão nương quạt cho hai
cái, nói ổng chỉ được bề ngoài xinh đẹp, nhìn được mà không dùng được. Tuy rằng
mình không phải rất rõ, tóm lại, một ổ hai thật sự không tính nhiều.”
Tần Ninh: “…”
Con gái tộc lông
vũ, quả nhiên đều rất dũng mãnh.
Tần Ninh song
song với Hắc Minh, nói chuyện thuận tiện.
Tín thiên ông
cùng đại nhạn liếc nhìn đối phương, tần suất vỗ cánh nhanh hơn, hai bên không
hợp, đều muốn ném đối phương một đoạn.
Một mình ngồi trên
lưng tín thiên ông, ban đầu Tần Ninh có chút không thích ứng.
May mà tín thiên
ông bay rất vững vàng, không làm ra bất cứ động tác độ khó cao nào. Thời gian
dài, thần kinh căng chặt thả lỏng, đề tài với Hắc Minh cũng càng nói càng xa.
“Nghe lão cha mình
nói, bờ biển ở phía đông thành chơi vui nhất.” Tính cách Hắc Minh vô cùng sáng
sủa, thanh âm cũng đặc biệt trong trẻo, “Nơi đó có đá ngầm rất cao, bờ cát màu
trắng, còn có rất nhiều loại tảo cùng cỏ biển.”
“Loài tảo?”
“Đúng vậy.” Hắc
Minh gật đầu nói, “Hai tháng sau khi phá xác, chim non đều phải ăn cua ánh
trăng. Nếu không, sẽ thiếu hụt năng lực tự lành. Sau khi vào trường học, có thể
căn cứ yêu thích tự lựa chọn đồ ăn. Mình thích ăn rong biển, màu xanh, có chút
màu xám cũng không tệ.”
Nói đến đây, Hắc
Minh cẩn thận nhìn phía sau một chút, nói: “Mình là lén lút ăn, cậu phải giúp
giữ bí mật!”
“Mình cam đoan,
nhất định sẽ không nói ra.”
“Anh em tốt!”
Hắc Minh lại
cười.
Chim non tuổi
này của hắn, chủ yếu lấy cua ánh trăng làm món chính. Ngẫu nhiên ăn chút rong
biển, cũng coi như không có vấn đề lớn. Nhưng mà, bị trưởng bối biết, trách cứ
vài câu là không thể tránh khỏi.
Nói cách khác,
lẩu hải sản đặt trên bàn, hùng hài tử lại cứ muốn ăn lẩu cay ven đường. Gặp
phải tính tình nóng nảy, ngại giảng giải lý lẽ phiền toái, trực tiếp đánh.
Vì mấy con cua
này, mỗi mùa sinh sản đều phải đánh với thành Đá một trận, dễ dàng sao?
Cho mày kiêng ăn!
Nghe Hắc Minh
nói, Tần Ninh nhớ lại ngày tháng ở đảo biệt lập.
Lần đầu tiên đi
săn đã bắt được cua ánh trăng, coi như âm sai dương thác, ăn đúng thực đơn.
“Còn có một chuyện,
mình muốn hỏi cậu.”
Tần Ninh cảm
thấy rất lạ.
Vì sao bên cạnh
Hắc Minh đều là chim trống, chim mái đâu?
Thiên nga mới
phá xác quá ít, đều là chim phượng, không được lựa chọn tiểu đồng bọn. Nhưng
cậu từng thấy hơn mười hắc nhạn con, thật sự không có lấy một con chim mái?
“Cái này à,” Hắc
Minh gãi đầu, giải thích, “Chim mái phá xác ít hơn chim trống, sau khi ra đời
vẫn đi theo bên cạnh mẫu thân. Chim trống đều là theo phụ thân, tự nhiên không
nhìn thấy.”
“Tách ra?”
“Đúng. Sau khi
vào trường mới sẽ học tập cùng nhau.” Hắc Minh lại nhìn sau lưng một
chút, nghiêm mặt nói, “Nếu không muốn bị chim trống khác vượt mặt, mấy tháng
sau khi phá xác tương đối quan trọng.”
Chim trống có
đời sau, nhất định là tương đối ưu tú.
Ngoài ra, chim
non không cố gắng, có cha tốt cũng vô dụng. Sau khi độc lập vẫn trở thành kẻ
thua cuộc như thường.
Số lượng đối
lập, lại thêm người lớn tuổi hơn cạnh tranh, làm cho chim trống tộc lông vũ
không ngừng tiến hóa. Không chỉ lông vũ xinh đẹp, khuôn mặt hơn người, còn phải
năng lực siêu quần. Ví dụ như tộc lông vũ thành Đá, không mọc được ra lông vũ
xinh đẹp, sức lực lại càng ngày càng lớn.
Tóm lại, bất kể
thế nào, nhất định phải có một mặt sở trường.
Bằng không, chờ
nhìn người khác theo đuổi em gái, bản thân ngồi góc tường khóc đi thôi.
Số lượng chim
mái, Tần Ninh không rất để ý. Hấp dẫn cậu là trường học Hắc Minh nói.
“Lúc trước cậu
từng nói, không bao lâu nữa là có thể nhập học?”
“Đúng.”
Rốt cuộc là vẫn
chưa độc lập, chú ý đến chim mái không mạnh mẽ như vậy, dễ dàng bị Tần Ninh kéo
lệch đề tài.
“Các thành của
tộc lông vũ đều thiết lập trường học, chim non đều phải tiến hành học tập theo
hệ thống. Không thể thông qua kỳ thi, mơ tưởng độc lập.”
“Nghiêm khắc như
vậy?” Tần Ninh càng thêm cảm thấy hứng thú, “Đều dạy những cái gì?”
“Rất nhiều.” Hắc
Minh nghĩ nghĩ, bẻ đầu ngón tay nói, “Có lịch sử tộc lông vũ, truyền thống các
tộc đàn, kỹ xảo chiến đấu, tinh hạm, những cái này đều là cơ bản. Như khổng
tước hay chim thiên đường linh tinh, còn phải chuyên môn học vũ đạo.”
“Ah.”
“Mình nghe lão
cha nói, ở mặt ngoài, trường học ở vương đô tốt nhất. Thực tế mọi người đều
biết, có tộc đàn thiên nga ở, trường học thành Vũ mới là đứng đầu.”
“Thật?”
“Đương nhiên là
thật!” Hắc Minh gật đầu lia lịa, “Lịch sử tộc đàn của Bạch chủ cổ xưa hơn các
chủ thành khác nhiều. Đừng nói kim điêu hắc ưng, ngay cả vũ hoàng cũng không
bằng đâu!”
Về phần đám
khủng điểu ở thành Đá kia, bị bé nhạn trực tiếp bỏ qua.
Hắc Toàn cùng
Bạch Nham bay ở hai bên, nghe được hai người nói chuyện, thỉnh thoảng cong khóe
môi, không có nửa đường chặn ngang.
Khi nhắc đến
rong biển, chân mày Hắc Toàn nhăn lại, muốn lên tiếng, bị Bạch Nham ngăn lại.
“Đừng nói cho
tôi, lúc cậu lớn bằng nó, không có ý tưởng ăn vụng.”
Hắc Toàn quay
đầu, khuôn mặt nghiêm túc, khó được hiện lên vẻ xấu hổ.
Bạch Nham cười
cong mắt.
Đều là trải qua
như vậy, ai không biết ai chứ.
Nhớ năm đó, Hắc
Toàn ăn vụng rong, bị lão cha hắn túm cánh, các loại trên cao ném xuống. Cảnh
tượng kia, hắn là còn nhớ như vừa xảy ra hôm qua, muốn quên đi cũng khó.
Giả vờ nghiêm
túc?
Có tin hai giây
chọc thủng hay không.
Thấy hai trưởng
bối đều không lên tiếng, vài con chim non khác to gan lên, liên tiếp tụ lại
gần.
Năm phút đồng hồ
sau, Tần Ninh tự thể nghiệm được, cái gọi là ba nghìn con vịt, rốt cuộc là khái
niệm gì.
Luận tài ăn nói,
bạch giáp hắc nhạn không có nửa điểm thua kém anh vũ bát ca. Chỉ là sau khi
trưởng thành thường nghiêm mặt, kín miệng, truyền lời tương đối ít. Tên tuổi ở
giới bát quái so ra kém hai loài kia.
Ngược lại, chim
non liền không băn khoăn nhiều như vậy.
Dọc đường đi,
bên này dát dát dát, bên kia dát dát dát, bên trái dát dát xong, bên phải tiếp
tục lên.
Tần Ninh bị làm
cho đau đầu, thiếu chút nữa thì không duy trì nổi nụ cười.
Ấn gân xanh
phồng lên về lại thái dương, cậu nhịn!
Cũng bị làm cho
đau đầu, tín thiên ông cùng đại nhạn đẩy nhanh tốc độ, lộ trình ba giờ, ngắn
lại thành chưa đến hai giờ.
Thành thị tộc
lông vũ xây dựng, trước giờ không có tường vây.
Theo quy mô của
tộc đàn tăng lớn, kiến trúc không trung không ngừng mở rộng ra bốn phía, rìa
ngoài thành thị cách bờ biển chỉ còn hơn mười dặm.
“Dừng lại!”
Theo thanh âm,
hai con hồng chuẩn lao xuống, ngăn đoàn người lại.
Theo trùng triều
đến gần, các tinh vực đều tăng mạnh đề phòng.
Tuy rằng có cho
tộc trùng chín lá gan, cũng không nhất định dám trắng trợn xông vào vực Lam.
Nhưng lúc cần cẩn thận vẫn phải cẩn thận. Ai biết được trùng hoàng có đột nhiên
nóng đầu, noi theo đời trước, chủ động tiến lên đưa đồ ăn không chứ.
“Bạch Nham?” Một
hồng chuẩn nhận ra Bạch Nham, hỏi, “Mấy người muốn ra khỏi thành?”
“Ra bãi biển
ngoài thành.”
“Mang theo chim
non?”
Hắc Toàn giải
thích: “Đều là chim non phá xác không lâu. Truyền thống của bạch giáp hắc nhạn,
nói vậy cậu cũng hiểu.”
Hồng chuẩn
nghiêng đầu, quét qua trên lưng tín thiên ông cùng đại nhạn.
Mấy con chim non
lẫn lộn với nhau, đều là tóc đen mắt màu đậm. Không nhìn đồ đằng, rất khó phân
biệt ra, bên trong còn có một con nhạc trạc.
“Được rồi.” Hồng
chuẩn gật gật đầu, lui sang một bên, “Trước khi mặt trời mọc nhất định phải
quay về.”
“Không thành vấn
đề.”
Hắc Toàn như cũ
nghiêm túc, Bạch Nham bay lên trước, vỗ vỗ vai hồng chuẩn, nói: “Nghe nói năm
nay cậu có chim non, chúc mừng.”
Hồng chuẩn lộ ra
nụ cười, gương mặt anh tuấn như đang phát sáng.
“Cảm ơn!”
Rời rìa thành
thị, tín thiên ông cùng đại nhạn tiếp tục tiến lên.
Không qua bao
lâu, đã có thể ngửi được vị mặn trong gió biển.
Lầu đầu tiên ra
khỏi thành, mấy người Hắc Minh đều rất hưng phấn.
Sinh tồn thời
gian không ngắn ở đảo biệt lập, lại nhìn thấy biển, Tần Ninh cũng có chút cảm
khái.
“Đi xuống đi.”
Bạch Nham xoay
quanh một vòng, chọn một mảnh bờ cát, bay qua trước.
Tín thiên ông từ
từ hạ thấp độ cao, đại nhạn lại là càng bay càng cao.
Tần Ninh ngẩng
đầu, liền thấy Hắc Toàn bay đến vị trí thích hợp, chân dài duỗi ra, một mạch
mấy cú đá quay về xinh đẹp. Sáu chim non lần lượt rời khỏi lưng nhạn, vùng vẫy
từ trên cao rơi xuống, một tiếp một cắm vào bờ cát.
Hắc Minh bò dậy,
phì phì phun cát ra khỏi miệng.
“Không đủ cao,
cát rất mềm, không đã nghiền. Lại lần nữa!” Thấy Tần Ninh ngốc ngốc nhìn mình,
bước đến vỗ vỗ vai cậu, “Đến, không phải sợ, mình mang theo cậu!”
Ực.
Nuốt một ngụm
nước miếng, Tần Ninh biết, trốn không thoát một lần này.
Chẳng phải chỉ
là bungee thôi sao?
Chẳng phải chỉ
là không buộc dây thôi sao?
Chẳng phải chỉ
là trên không mấy trăm mét, không buộc dây thừng, bị người đá xuống thôi sao?
Cậu không sợ!
Kết quả là, Tần
Ninh cùng Hắc Minh, cùng nhau trèo lên lưng nhạn.
Hắc Toàn nhìn
nhìn Bạch Nham, người sau trả cho hắn một thủ thế cắt cổ. Ý tứ rất rõ ràng:
Đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, cậu dám đạp một cái xem?
“Chú Toàn?”
Chuẩn bị xong,
sau lưng lại không có động tĩnh.
Hắc Minh tò mò
quay đầu, phát hiện Hắc Toàn lại rút lui năm sáu mét.
“Không sao, chú
Toàn không giúp đỡ, chúng ta tự mình làm!”
Đại nhạn bay
càng cao, thanh âm của thiếu niên, rất nhanh bị gió biển thổi tan.
Sau lần nhảy núi
ở đảo biệt lập, Tần Ninh lại cảm nhận được cảm giác không trọng lực. Nhưng rơi
xuống chưa được năm mét, cánh ánh sáng màu đen tự nhiên mở ra, “làm cho” cậu
dừng ở giữa không trung.
Mấy còn bạch
giáp hắc nhạn còn chưa mọc ra lông cứng, giữa đường biến thành quả cầu lông xù,
vỗ cánh, lần thứ hai cắm vào trong cát.
“Đã nghiền!”
Đám chim non lớn
tiếng cười, hai con còn lăn vào một chỗ.
Tần Ninh hạ
xuống bãi biển, vừa định mở miệng, liền bị Hắc Minh vỗ vai.
“Mình còn cho
rằng hai chúng ta tuổi xấp xỉ, thì ra cậu lớn hơn mình?”
“Này… coi như là
vậy đi.”
Bạch Hử đã nói,
thân phận nhạc trạc tốt nhất giấu giếm một thời gian. Sự khác biệt giữa phượng
hoàng và tộc lông vũ bình thường khác, giải thích tỉ mỉ cũng không dễ.
Xét đến cùng,
Hắc Minh cũng không nói sai.
Mười đời cộng
lại, cậu đúng là tuổi không nhỏ.
“Biển này!”
Nhảy bungee
xong, đám chim non trở nên hưng phấn.
Hắc Minh cười
to, túm lấy Tần Ninh, xông thẳng vào sóng biển.
“Hiếm có cơ hội
như vậy, nhất định phải chơi vui vẻ! Đến trường học, thời ra rất lâu đều không
ra được, đi mau!”
Tần Ninh bị động
chạy theo, trong lòng khẽ động.
Chẳng lẽ còn là
giáo dục khép kín?
Chim non biến
thành thiếu niên, vút vút đâm đầu chui vào trong nước.
Nước biển có
chút lạnh, Tần Ninh vung vẩy tay chân, nhanh chóng nổi lên mặt biển. Tính ham
vui trỗi dậy, dứt khoát chơi ngụp lặn với các hắc nhạn.
Trên bờ cát,
Bạch Nham cùng Hắc Toàn hai mặt nhìn nhau.
Không biết nội
tình, nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ nhận ra con trong nước kia là nhạc trạc sao?
Mười phần mười
chính là một con chim biển.
Đang chơi hăng
say, lại có ba con đại nhạn bay đến bờ biển.
Vài thiếu niên
đồng dạng tuấn tú, trên trán có một lọn tóc đỏ từ trên lưng nhạn nhảy xuống.
Nhìn thấy chim
non trong biển, mấy thiếu niên lập tức nhíu mày.
“Thật xui, lại
gặp phải mấy người bọn họ!”
Chim trưởng
thành hộ tống chào hỏi lẫn nhau, đám chim non lại không hữu hảo gì.
“Là cậu à.” Hắc
Minh nằm ở trong nước, tại chỗ bắt đầu chế nhạo, “Quỷ nhát gan ở lại trong
thành, đến bờ biển làm cái gì?”
“Cậu mới là quỷ
nhát gan!”
Thiếu niên tức
giận nắm chặt nắm tay.
Chẳng phải chỉ
là không chơi nhảy núi sao?
Hắn là hồng phúc
hắc nhạn, không phải bạch giáp hắc nhạn, không có truyền thống tương tự, nhảy
cái gì mà nhảy!
“Nhát gan còn
không thừa nhận, tôi cũng phải đỏ mặt giùm cậu.” Hắc Minh bơi đến bên cạnh Tần
Ninh, khoác tay lên bả vai cậu, nói, “Nhìn thấy không, cậu ấy không phải hắc
nhạn, cũng dám chơi với bọn tôi!”
“Cậu ta là ai?”
“Cậu ấy là Tần
Ninh. Là,” Hắc Minh dừng lại, quay đầu hỏi, “Đúng rồi, cậu là chim gì?”
“Thân tộc của
thiên nga.”
“Thật?”
Hắc Minh lập tức
mở to hai mắt, thiếu niên tóc đỏ cũng bị hấp dẫn.
“Chẳng trách
Bạch chủ lại nuôi cậu.”
Hắc Minh được
đáp án, càng thêm thân thiết với Tần Ninh.
Thiếu niên tóc
đỏ hừ lạnh một tiếng, thấy Bạch Nham không phản đối, cũng biết Tần Ninh không
nói dối. Nhưng mà, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Hắc Minh, vẫn là rất tức giận.
“Nhảy núi không
tính bản lĩnh, có bản lĩnh, chúng ta thi lặn!”
“Thi thì thi!”
Đều là chim
biển, ai sợ ai!
Hai vị hồng phúc
hắc nhạn đi cùng, cùng nhau nâng mi nhìn Hắc Toàn.
“Cảnh tượng như
vậy, có phải từng mùa sinh sản đều phải diễn ra một lần hay không?”
“Trẻ con đều như
vậy.” Hắc Toàn nhún nhún vai.
Tộc lông vũ
trưởng thành nhìn nhìn lẫn nhau, có chí cùng ngậm miệng.
Ai cũng không
muốn nhớ lại lịch sử đen, im lặng là vàng.
Sáu bạch giáp
hắc nhạn, sáu hồng phúc hắc nhạn, mỗi người đều xoa tay, ai cũng không định
nhường.
Tần Ninh không
phải hắc nhạn, không phải tham gia thi đấu. Đang định bơi vào bờ, đột nhiên
trong lòng khẽ động, một loại cảm giác kỳ quái, thúc đẩy cậu dừng bước.
“Mình cũng tham
gia.”
“Cậu không phải
chim biển đúng không?” Thiếu niên tóc đỏ nói, “Chúng ta tộc đàn khác nhau, thi
lặn với cậu không công bằng.”
Tần Ninh ngạc
nhiên.
Cậu đúng là
không nghĩ tới, sẽ nghe được lời này từ miệng thiếu niên.
“Mình muốn thử
xem.” Tần Ninh cười, “Trọng ở tham dự nha.”
Trọng ở tham dự?
Đám chim non hai
mặt nhìn nhau, lần đầu tiên nghe được lời nói kiểu này.
Không muốn
thắng, tính gì là thi đấu?
Thiếu niên còn
muốn kiên trì, Hắc Minh đột nhiên lên tiếng, “Hồng Tường, không phải cậu sợ đấy
chứ?”
“Sợ cái gì?”
“Sợ thua Tần
Ninh mất mặt.”
“Cậu nói bậy!”
Hồng Tường tức
giận đến hai mắt đỏ lên, thẳng thắn không tiếp tục ngăn cản Tần Ninh.
Hắc Minh đến gần
bên tai Tần Ninh, thấp giọng nói, “Hồng phúc hắc nhạn còn cố chấp hơn bạch giáp
hắc nhạn. Không nói như vậy, cậu ta sẽ không đồng ý. Nhiều lắm xong chuyện,
mình đi xin lỗi cậu ta.”
“Cảm ơn.”
“Không cần.” Hắc
Minh nói, “Theo mình, nhất định đừng cậy mạnh.”
“Mình biết.”
Đám chim non bơi
vào bờ, một lần nữa chọn vùng nước.
Trên thực tế,
căn bản không cần tốn công như vậy.
Nhưng mà bạch
giáp hắc nhạn nhìn trúng một khối đá ngầm, nhất định muốn trèo lên nhảy xuống.
Hăng hái cao, thậm chí còn hơn thi đấu.
“Chờ bọn tôi
nhảy xuống, chúng ta liền bắt đầu!”
Dứt lời, Hắc
Minh đi đầu, các bạch giáp hắc nhạn ngồi trên lưng đại nhạn, bay về phía vách
núi cao trăm mét kia.
Đứng ở dưới vách
núi, Hắc Toàn không có nửa điểm lo lắng. Một tay che trên trán, chờ con trai
cùng đồng bạn nhảy xuống.
Tần Ninh nhìn
đỉnh núi, không nhịn được cảm khái.
Thế giới của
bạch giáp hắc nhạn, chim tầm thường thật sự không hiểu.
Rất nhanh, sáu
con chim non biến thành sáu chấm đen, một đám đập vào trong nước.
Các hồng phúc
hắc nhạn nghẹn một bụng khí, hóa tức giận thành sức mạnh, xông ra như đạn pháo.
Đúng lúc này,
trên không lại có hai đại nhạn bay tới.
Nhìn thấy cảnh
tượng trên bờ biển, bốn chim non tuyết nhạn kêu to vài tiếng, chuyện chơi vui
như vậy, làm sao có thể không tham gia!
Tộc lông vũ ở
lại trên bờ, một cũng không xuống biển.
Các chim non
hoạt động, gia trưởng đứng nhìn là được rồi.
Nguy hiểm?
Gần đây không có
loài cá cỡ lớn, không có bao nhiêu nguy hiểm.
Huống chi, gặp
phải nhiều tộc lông vũ như vậy, cá mập cũng sẽ bỏ chạy thật xa, căn bản không
dám đến gần.
“Một, hai, ba!”
Đếm đến ba, đám
chim non biến thành hình thái nguyên thủy, đồng thời chui vào nước biển.
Thời gian trôi
qua từng giây từng phút, mặt nước vẫn cứ yên lặng.
Gần năm phút
đồng hồ, mới có con chim non đầu tiên nổi lên, là một tuyết nhạn.
Sau đó là thứ
hai, thứ ba.
Hai mươi phút
sau, phần lớn hắc nhạn cùng tuyết nhạn đều nổi lên mặt nước, chỉ có ba con chim
còn đang kiên trì.
Hắc Minh, Hồng
Tường, Tần Ninh.
Lại qua ba phút,
Hắc Minh Hồng Tường đồng thời nổi lên mặt nước, phát hiện đấu hòa, cùng nhau
trừng mắt.
“Tần Ninh đâu?”
Các chim non
nhìn nhau, phát hiện thật sự thiếu một con, đều có chút sốt ruột. Tuy rằng
thường xuyên tranh hơn thua, nhưng đều là chuyện nhỏ. Ai cũng không hi vọng
đồng bạn gặp chuyện không may.
Phát hiện không
đúng, tộc lông vũ đứng trên bờ đều xuống nước, bơi ra vùng biển sâu.
Đúng lúc này,
trong nước cuộn lên bọt sóng, thiếu niên tóc đen mạnh lao ra khỏi mặt biển.
Tần Ninh lắc
đầu, hất tóc đen che trên trán ra.
Theo động tác
của cậu, giọt nước bắn ra tung tóe, ánh mặt trời chiếu xuống, giống như ngọc
trai trong suốt.
Các chim non
không nghĩ nhiều, lập tức vây quanh Tần Ninh.
“Cậu không làm
sao, thật sự là quá tốt!”
“Cậu thắng Hắc
Minh cùng Hồng Tường, thật là lợi hại!”
Các tộc lông vũ
trưởng thành không thể tin nổi.
Thi lặn, chim
biển lại thua?
Rốt cuộc, một
con hồng phúc hắc nhạn mở miệng: “Con kia thật không phải chim biển?”
“Thật không
phải.” Bạch Nham Hắc Toàn đồng thời lắc đầu, “Nó là Bạch chủ nuôi.”
“… Được rồi.”
Trong thành đồn
đãi, Bạch chủ nuôi một con chim non, thì ra chính là nó?
Chim Bạch chủ
nuôi, vượt quá tầm thường một chút, hẳn là không kỳ quái… đúng không?
Trong biển, các
hắc nhạn quá mức nhiệt tình, Tần Ninh tốn chút công sức, mời dời được sự chú ý
của bọn họ đi.
Bơi ra xa một
chút, xác định mấy người Bạch Nham đều không chú ý, Tần Ninh lại lặn xuống
nước.
Dùng tốc độ
nhanh nhất bơi qua rạn san hô, tìm đến vị trí lúc trước xác định, gạt cát biển
như hạt bạc ra, cầm lên một cái vỏ sò cỡ bàn tay.
Hoa văn trên hai
mặt vỏ sò, cực kỳ giống đồ đằng nhạc trạc. Trừ kích thước, hoàn toàn giống hệt
như trên tinh cầu nguyên thủy.
.
Hồng chuẩn:
Hồng phúc hắc nhạn:
Tuyết nhạn: