- Trang chủ
- Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta Đám Vai Ác Hoảng Hồn
- 42: Nàng Điên Rồi
Tác giả:
Có thời gian rảnh rỗi, thay vì soi mói ta, sao bà không tự xem lại mình đi?]
[Trong số những người có mặt ở đây, hậu viện nhà ai cũng không bẩn bằng nhà bà.
Chồng thì nuôi nhốt tình nhân bên ngoài, chán chê rồi lại ném cho con trai.
Mẹ thì nhắm mắt làm ngơ, chỉ biết nhắm vào một nữ nhân như ta.
Bà tài giỏi như vậy, sao không dạy dỗ chồng con nhà bà đi?]
[Lúc nước mất nhà tan, nhà bà chạy nhanh nhất, là kẻ đầu tiên quỳ xuống thần phục Thiên Thánh, khúm núm như chó.
Sao lúc đó không giở cái giọng điệu hoàng thân quốc thích ra?]
Hoàng đế cảm thấy mình lại sắp nghe được chuyện gì đó khiến mình tức chết.
Ban đầu, hắn ta chỉ nghĩ hậu viện Vinh Xương Hầu phủ hỗn loạn, không biết xấu hổ, nhưng nghe đến câu sau, đúng là cả lũ chó má!
Ánh mắt hắn ta nhìn Vinh Xương Hầu đầy vẻ bất mãn.
Vinh Xương Hầu từ lúc Ung Sưởng lên tiếng đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Cho dù Nhan Mộc An không được sủng ái, nhưng nàng cũng là Vĩnh An vương phi danh chính ngôn thuận.
Người có thể nhận lễ của nàng, ngoài những người đã khuất, thì chỉ có Hoàng đế, Hoàng hậu và Ung Sưởng.
Vậy mà nàng lại bị một bà con xa không biết từ đâu chui ra bắt nạt?
Nhìn sang Ung Sưởng, chỉ thấy vị Vương gia vốn dĩ vui buồn không lộ kia lúc này sắc mặt đã lạnh như băng sương.
Vừa hay, Ung Sưởng nhìn lướt qua ông ta, khiến ông ta sợ đến mức run bắn người.
Vinh Xương Hầu phu nhân mặt mày tái mét: [Nhan thị bị điên rồi sao? Trước mặt ta luôn cung kính, ngoan ngoãn, hôm nay lại dám lớn gan như vậy?]
"Phu nhân trừng mắt nhìn bản vương phi là có ý gì?" Nhan Mộc An hận không thể livestream cho "đại tỷ tốt" xem, để nàng ấy thấy rõ bộ dạng bẽ mặt của kẻ luôn ức hiếp mình!
"Đại tỷ tốt" ngốc nghếch bị kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này bắt nạt lâu như vậy!
"Phu nhân chẳng những không được Vương gia mời đến để dạy bảo bản vương phi, mà cũng không phải là trưởng bối của bản vương phi.
Sau này trước khi nói chuyện, xin hãy hành lễ trước, đừng có trừng mắt nhìn ta như vậy.
Dù sao thì...” Nhan Mộc An nở nụ cười rạng rỡ: "Mắt bà có trừng to đến đâu, cũng không to bằng mắt ta.”
Điên rồi, điên rồi, Nhan Mộc An điên thật rồi!
Mọi người xung quanh không ai còn tâm trạng nghe nhạc, nói chuyện, ai nấy đều buông ly rượu xuống.
Ngay trước mặt Hoàng đế, trước mặt bá quan văn võ, Nhan Mộc An lại dám không nể mặt Vinh Xương Hầu phu nhân như vậy.
Nếu Vinh Xương Hầu phu nhân không phản kích lại, sau này bà ta còn mặt mũi nào mà sống ở kinh thành này nữa?
Các phu nhân khác cũng đều biến sắc.
Vinh Xương Hầu phu nhân ỷ mình mình mang họ Ung, luôn tự cho mình là người hoàng tộc, lúc nào cũng muốn ra oai với người khác.
Dù là dự tiệc ở nhà ai, bà ta cũng muốn trở thành tâm điểm chú ý.
Bây giờ bị Nhan Mộc An vả mặt như vậy, bà ta nhất định phải phản kích lại!
Vinh Xương Hầu phu nhân tức đến mức ngực phập phồng.
Nhan Mộc An thích thú nhìn bà ta một lúc, sau đó phẩy tay:
"Mọi người nhìn gì mà náo nhiệt vậy? Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục ca múa đi!"
Nhìn gì mà nhìn?
[Đánh nhau đi, đánh nhau đi! Vinh Xương Hầu phu nhân, xông lên nào!]
[Đánh cho Nhan Mộc An bớt vênh váo đi! Chúng ta ủng hộ bà bằng ánh mắt!]
Phu nhân Vinh Xương Hầu không nghe thấy tiếng lòng của mọi người, nhưng dựa vào kinh nghiệm lâu năm muốn làm bá chủ, bà ta có thể phán đoán, những người xung quanh nhất định đang xem trò cười của bà ta!
Tiến thoái lưỡng nan, chỉ mong có người đứng ra dàn xếp, nhưng cuối cùng bà ta vẫn thất vọng...