Tác giả:
"Cảm ơn gì chứ!" Lý Nghĩa uống cạn ly rượu trong tay, cười nói: "Chú là người thô lỗ, không biết nói những lời sến súa, cũng không tiện nói.
Dù sao thì cháu hãy nhớ lấy, sau này đây chính là nhà của cháu, chỉ cần cháu không làm Anna buồn lòng, muốn làm gì thì làm, ai dám bắt nạt cháu thì nói với chú, chú sẽ xử lý hắn!"
Lê Tinh nhìn Lý Nghĩa, nghiêm túc nói:
"Cháu sẽ không làm cô buồn lòng, cháu sẽ bảo vệ cô Anna.
Bây giờ cháu còn nhỏ, không thể đóng góp cho gia đình này nhưng cháu có thể giúp làm việc nhà.
Đợi cháu lớn hơn, có thể kiếm tiền, cháu sẽ báo đáp mọi người."
Nghe Lê Tinh nói vậy, Lý Nghĩa và Anna đều im lặng.
Người hạnh phúc dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời, còn người bất hạnh phải dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ, không biết đứa trẻ này đã trải qua chuyện gì, sao lại hiểu chuyện và thông minh đến mức khiến người ta đau lòng.
Nước mắt Anna trào ra, cố nhịn không để rơi xuống, Lý Nghĩa cũng thấy mũi cay cay.
"Tiểu Tinh, đã quyết định nhận nuôi cháu thì chú và Anna sẽ đối xử với cháu như con gái ruột.
Làm cha mẹ, nuôi cháu, yêu thương chăm sóc cháu là điều nên làm, bọn ta cho đi hoàn toàn tự nguyện, cháu không cần phải áp lực, cũng không cần phải đền đáp, cứ yên tâm nhận là được.
Còn chuyện kiếm tiền thì đợi con tốt nghiệp đại học rồi hãy nói!"
Anna cũng phụ họa: "Đúng vậy! Tiểu Tinh, cháu có thể đến nhà chúng ta, cô thực sự rất vui.
Cháu biết không, mấy ngày quen cháu là những ngày vui nhất trong cuộc đời cô, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã để bọn cô trở thành cha mẹ của cháu..."