Tác giả:
Hơn nữa, đây là thuốc cứu mạng, mà bạn còn ghi chú ở đây để chế giễu à???
Chọn "Có", nhận được thuốc, Diệp Sơ không do dự, vén một chút lông ở sau gáy Tiểu Hắc, để lộ da, sau đó tiêm thuốc cho Tiểu Hắc.
Nửa phút đầu tiên, Tiểu Hắc không có gì thay đổi, vẫn nằm nghiêng trên thảm, thở chậm rãi và nặng nề.
Ngay sau đó, Diệp Sơ thấy vết thương vốn đã hơi đóng vảy dần liền miệng, vảy máu bong ra, mọc ra lông mới với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sau đó, cơ thể vốn thoi thóp của Tiểu Hắc bắt đầu run rẩy, thậm chí còn nôn ra một ngụm máu, khiến Diệp Sơ giật mình, cô định tiến lên sờ Tiểu Hắc xem tình trạng của nó thế nào.
Kết quả là sau khi nôn ra thì toàn bộ cơ thể Tiểu Hắc dường như đã bình ổn hơn rất nhiều, thậm chí còn duỗi người một chút như đang ngủ, đổi một tư thế thoải mái để tiếp tục nằm.
Tiếp theo, Tiểu Hắc hơi vùng vẫy, dường như đã tỉnh lại, đôi mắt còn hơi mơ màng nhìn Diệp Sơ, sau đó kêu một tiếng meo meo với cô.
Thậm chí Diệp Sơ còn chưa kịp cảm động thì đã thấy Tiểu Hắc há miệng, một luồng khí vô hình từ trong miệng nó phun ra đập vào người cô, lực va chạm còn khá mạnh khiến cô ngã ngửa ra sau.
Dường như Tiểu Hắc cũng bị tình huống này làm cho sợ, dựng lông sau đó nhảy dựng lên, theo bản năng lại muốn kêu một tiếng meo, kết quả là lần này âm thanh và luồng khí còn mạnh hơn, trực tiếp hất tung tấm chắn trước mặt và một phần tang thi còn sót bay ngược ra ngoài.