Tác giả:
Tại đó, Lỗ  Báng và các sư huynh đã có mặt.
Nhiếp Minh Nguyên đến hỏi Đại Báng ca ca, Lỗ Báng đã thấy cậu:
Lỗ Báng: Ồ! CẬU ĐẾN RỒI HẢ! VỪA ĐÚNG LÚC ĐẤY!
Nhiếp Minh Nguyên: XIN LỖI ĐẠI BÁNG HUYNH.
ĐỆ NGỦ QUÊN MẤT.
( ; •﹏•)
Lỗ Báng: ( đến gần Nhiếp Minh Nguyên, vỗ nhẹ an ủi cậu nhóc) KHÔNG SAO KHÔNG SAO.
ĐỆ MỚI ĐẾN MÀ.
CẦN THỜI GIAN LÀM QUEN.
Lỗ Báng: ( khoác vai cậu nhóc, chỉ vào thác nước cao kia) ĐỆ THẤY SAO HẢ? HOÀNH TRÁNG LẮM ĐÚNG KHÔNG?
Nhiếp  Minh Nguyên: ( nhìn vào con thác, cậu không bất ngờ lắm vì từng được U  Minh Thú đưa đến con thác còn cao hơn thế, nhưng cậu không muốn làm các  vị đại ca ở đây mất hứng) À....!VÂNG.
NÓ TRÔNG THẬT HÙNG VĨ VÀ OAI PHONG  (^~^;)
Lỗ Báng: ( vỗ mạnh vào lưng cậu mà phấn khích) HAHA.
ĐÚNG RỒI ĐÓ NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ À.
ĐÂY LÀ CON THÁC HÙNG VĨ NHẤT MÀ TA BIẾT  ĐẤY.
Lỗ Báng: GIỜ CHÚNG TA SẼ TẬP LUYỆN VỚI CON THÁC NÀY ĐẤY.
Nhiếp Minh Nguyên: (;;;・_・)
Lỗ Báng: ĐỆ NHÌN LÊN CAO ĐI.
THẤY NHỮNG BẬC ĐÁ ĐÓ KHÔNG.
Nhiếp  Minh Nguyên nhìn kĩ lại, đúng là có những bậc đá nhô ra khỏi dòng nước,  vừa đủ chỗ để một người ngồi.
Có tất thảy là 25 bậc, xếp rất đều, một  cách ngẫu nhiên, từ đỉnh thác tới chân, dưới chân thác cũng có bệ đá cho  người ngồi.
Lỗ Báng phổ biến bài tập lần này cho cậu và mọi người:
Lỗ  Báng: NHƯ MỌI KHI THÔI.
LÊN TRÊN BỆ ĐÁ VÀ NGỒI THIỀN TRÊN ĐÓ TRONG 1 CANH GIỜ.
CẢM THẤY SỨC MÌNH VỪA VỚI LỰC NƯỚC CỠ NÀO THÌ VÀO CHỖ ĐÓ.
MỌI  NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC QUÁ SỨC ĐÂU ĐẤY.
Lỗ Báng hướng dẫn cho cậu nhóc  cụ thể hơn: NGUYÊN NGUYÊN ĐỆ.
TA NÓI CÁI NÀY.
SỨC ÉP CỦA CON THÁC NÀY RẤT MẠNH.
SỨC NƯỚC CỦA NÓ TĂNG DỰA TRÊN ĐỘ CAO.
CÀNG XUỐNG DƯỚI, SỨC ÉP CÀNG MẠNH, MẠNH NHẤT LÀ NGAY CHÂN THÁC NÀY.
( chỉ vào bệ đá dưới chân  thác)
Lỗ Báng khuyên nhủ: ĐỆ HÃY LƯỢNG SỨC CỦA BẢN THÂN MÀ CHỌN CHO MÌNH MỘT CHỖ ĐỂ LUYỆN TẬP ĐI.
ĐỪNG CỐ ÉP QUÁ ĐẤY.
Nhiếp Minh Nguyên: ( tự tin trả lời) ĐỆ BIẾT RỒI (。•̀ᴗ-) ( rồi đến gần thác nước)
Những  ngày cậu còn ở trong rừng tập huấn với U Minh Thú và các loài yêu thú  khác nhau, Nhiếp Minh Nguyên đã trải qua rất nhiều loại bài tập cực kì  nặng kí và khó khăn.
Bài tập chịu sức ép từ thác nước này với cậu cũng  không khác gì mấy.
Nhưng! Khi nhìn thấy mọi người khó khăn trải  qua bài huấn, có rất nhiều người đã bỏ ra rất nhiều thời gian, kiên trì  để vượt qua các mức độ của bài tập này.
Họ đã thật sự cố gắng, chăm chỉ  và kiên trì.
Cậu đang lo cho thể diện của mọi con người ở dãy núi  Bạch Thiên Sơn này.
Nếu như cậu chọn ngay mức độ khó nhất là chân thác  nước và thành công vượt qua, thì sợ rằng các vị sư huynh sẽ nghi ngờ  nhân sinh, và thực lực của bản thân họ.
Nhiếp Minh Nguyên đắn đo  một hồi, rồi cậu quyết định chọn ở mức trung bình.
Cậu nhắm vào bậc đá  nằm ngay trung tâm thác nước, nó vẫn đang trống chỗ.
Khác với mọi  người là họ dùng khinh công hoặc phi hành để đến chỗ tập, thì Minh  Nguyên nhà ta lại nhanh nhảu bật nhảy lên những thềm đá trên thác để đến  vị trí mình muốn, vì bản thân cậu nhóc vẫn chưa biết cách sử dụng linh  lực.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên về thể chất của Nhiếp Minh Nguyên.
Lỗ Báng nhìn thấy sức mạnh thể chất của cậu nhóc, thì rất cảm  thán, Anh cảm nhận được cậu rất có tiềm năng, nên muốn bồi dưỡng cậu.
Ở ngay cạnh cửa hang, Bạch Miên và Hồng Ngọc đã nhìn thấy tất cả.
Thấy tiềm năng của cậu nhóc, Bạch Miên vô cùng thích thú: 
Bạch Chưởng môn: ( vuốt cằm) RẤT CÓ TIỀM NĂNG, NHÂN TÀI HIẾM CÓ NHƯ VẬY, ĐÁNG ĐỂ BẠCH SƠN BỒI DƯỠNG.
Nghe Bạch Chưởng môn khen ngợi Nhiếp Minh Nguyên, Hồng Ngọc lại có chút bất mãn:
Hồng Ngọc: HỨ! CHẲNG QUA THỂ CHẤT HƠN NGƯỜI CHÚT THÔI.
...!Nhiếp Minh Nguyên an vị vào chỗ ngồi, nhận sức ép của con thác chảy siết.
Cậu nhóc nhà ta đã bắt đầu buổi tập của mình....
.......
.......
.......
...Còn tiếp....