- Trang chủ
- Trai Việt Tu Tiên Ký
- 37: Tuyệt Thiên Uyên Người Thần Bí Trong Hang Động
Tác giả:
Còn về việc chân chính bước vào khu vực trung tâm của Tuyệt Thiên Uyên, vậy thì cũng chỉ có mấy vị vốn là tông chủ và trưởng lão qua các đời của tông môn mới có đủ năng lực để xâm nhập nơi nguy hiểm này và trở về an toàn.
Tuy nhiên, hễ cứ là người đi xuống Tuyệt Thiên Uyên thì khi quay trở về đều như lột xác trở thành một người khác, chẳng những cảnh giới tu vi tăng cao, mà trong tay ai nấy ngoại trừ mấy thứ như linh thảo quý hiếm ra thì chí ít cũng còn xuất hiện thêm một vài món bảo vật khác.
Lần này, Tử Thanh lựa chọn nhiệm vụ đi xuống Tuyệt Thiên Uyên một phần cũng là vì số điểm cống hiến tương đối lớn dùng làm phần thưởng kia, về phần còn lại thì tất nhiên chính là vì sự rung động đến bất thường của Tâm Ma Kính rồi.
Đối với chiếc gương đồng này thì Tử Thanh luôn giành cho nó một sự tin tưởng tuyệt đối, thậm chí là còn có chút ỷ lại vào Tâm Ma Kính.
Hay nói đúng hơn là ỷ lại và khí linh bí ẩn của Tâm Ma Kính, cho nên, chỉ cần là thứ khiến cho Tâm Ma Kính rung động thì Tử Thanh nhất định là sẽ chọn hết.
Mà cũng may cho Tử Thanh là cái loại linh dược như U Hồn Cổ Thụ chỉ mọc ở phạm vi bên ngoài cùng của Tuyệt Thiên Uyên, cho nên cường độ nguy hiểm cũng không đến mức khủng bố như ở khu vực gần trung tâm của hung địa này.
Tuy nhiên, bởi vì nhiệm vụ lần này vẫn tương đối nguy hiểm, cho nên khi điện chủ Mạnh Khang của Luyện Khí Điện biết được đã đưa cho Tử Thanh một miếng ngọc bội, còn dặn cậu nếu như gặp nguy hiểm thì hãy bóp vỡ ngọc bội, hắn sẽ lập tức chạy tới ứng cứu.
Dù sao thì ở trên phương diện luyện khí, ngay từ đầu Tử Thanh đã bày ra thiên phú cực cao của mình, do đó, nếu như để cho cậu xảy ra chuyện gì thì tương lai say này của Luyện Khí Điện sẽ khó mà vực dậy được sự huy hoàng như trước kia từng có.
Cẩn thận cất miếng ngọc bội mà Mạnh Khang đưa cho vào nhẫn trữ vật, sau đó lại tới Linh Thú Điện thuê một con phi cầm yêu thú để đi đến Tuyệt Thiên Uyên.
Tuy rằng muốn đi xuống khe nứt Tuyệt Thiên Uyên thì cần phải dựa vào chính năng lực của bản thân, nhưng nói gì thì nói, đường đi tới đó cũng rất xa, tối thiểu thì cũng phải lên đến cả mấy nghìn dặm chứ chẳng ít.
Do đó Tử Thanh vẫn phải chọn cách cưỡi yêu thú đi cho đỡ mệt, hơn nữa, l vậy một phần cũng là để có thể tiết kiệm được linh lực và thể lực chuẩn bị cho lúc đi xuống Tuyệt Thiên Uyên.
Mất hơn mười ngày cưỡi trên mình yêu thú thì Tử Thanh mới có thể đi đến khu vực ngoại biên gần với Tuyệt Thiên Uyên.
Sau khi thả cho yêu thú tự mình quay trở về, lúc này thì Tử Thanh mới có thời gian để ngắm nhìn thật kỹ cái nơi gọi là Tuyệt Thiên Uyên ở trước mặt.
Nhìn cái khe nứt khổng lồ được hình thành từ việc mặt đất bị tách rời ra đang ẩn mình sâu trong tầng mây mù dày đặc, trong lòng Tử Thanh rất nhanh đã dâng lên một loại cảm giác hồi hộp khó mà nói rõ.
Khóe môi khẽ mấp máy, Tử Thanh hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm tự cảm thán.
- Ầy ầy.
Cái khe nứt này khủng bố thật đấy.
Lúc nãy ngồi trên cao nhìn xuống thì thấy nó rất dài, kéo từ bên này sang tít tắp bên kia kia kia kia nữa kia mà.
Ui dẹp, chả biết đằng nào mà lần nữa, kiểu đấy thì có cả trăm đến cả nghìn, thậm chí là mấy chục nghìn cây số cơ...
- Với cả, nghe bảo khe nứt này người ta mới chỉ biết là nó cũng sâu tầm mấy nghìn mấy vạn trượng thôi, đâu đó tầm mười mấy kilomet gì ấy nhỉ?
Thực ra thì Tử Thanh cũng không biết, cái khe nứt Tuyệt Thiên Uyên này vốn dĩ kéo dài đến cả trăm nghìn dặm, hơn nữa nó cũng chính là ranh giới giữa Cửu Lâm Tiên Vực và Thiên Yêu Thánh Địa của bộ tộc Thiên Yêu Điêu.
Tuy rằng nằm ở giữa hai đại thế lực, thế nhưng, diện tích của Tuyệt Thiên Uyên lại vô cùng rộng lớn.
Ngoại trừ chiều dài lên đến mấy chục nghìn dặm, nếu tính từ biên giới của Cửu Lâm Tiên Vực cho tới Thiên Yêu Điêu tộc thì khe nứt này nằm gọn trong một khoảng trống rộng đến hơn hai nghìn dặm.
Hơn nữa, dù sao thì nơi đây cũng là địa điểm mang tính trọng yếu, cho nên vẫn có không ít những cường giả của hai bên thế lực lựa chọn khu vực xung quanh Tuyệt Thiên Uyên để làm nơi ẩn cư.
Đó là còn chưa kể tới, ở gần khe nứt Tuyệt Thiên Uyên này còn có ba trong chín ngọn núi cao nhất Cửu Lâm Tiên Vực mọc lên tọa trấn, vì vậy, một khi trong nội môn có đệ tử phải đi tới Tuyệt Thiên Uyên để làm nhiệm vụ thì vẫn có người âm thầm bảo vệ tính mạng cho bọn họ.
Mất một lúc lâu để có thể từ trong mớ cảm xúc choáng ngợp thoát ra, cũng không có ý định đứng đây mà thơ thẩn mãi, cho nên rất nhanh đã thấy cậu bạn Tử Thanh lôi bản đồ ra rồi cẩn thận định vị lại phương hướng mà bản thân sẽ phải đi.
Đứng trên một món pháp khí hình dạng như chiếc thuyền nhỏ rồi đi thẳng xuống Tuyệt Thiên Uyên, mãi cho đến tận bây giờ thì Tử Thanh mới bắt đầu bật chế độ tập trung tinh thần lên đến trên năm trăm phần trăm để chuẩn bị cho chặng đường sắp tới.
"Vù vù vù"
Xuyên qua tầng mây mù mờ ảo, kế bên tai là từng tiếng gió rít lướt trên thân thuyền lạnh buốt.
Đôi mắt của Tử Thanh rất nhanh đã bị thu hút bởi thảm thực vật thay đổi dần theo độ sâu của khe nứt ẩn hiện trong làn mây dày đặc.
Càng xuống sâu thì linh khí lại càng loãng, tuy rằng mây mù đã mỏng hơn, nhưng một loại chướng khí kỳ lạ nồng nặc trong không khí vẫn khiến cho lồng ngực của Tử Thanh trở nên đau tức.
Áng chừng đã đi xuống bên dưới khe nứt Tuyệt Thiên Uyên được gần chục kilomet, xung quanh Tử Thanh lúc này ngoại trừ các loại chướng khí ra thì cũng dần xuất hiện thêm một luồng khí tức đặc biệt ẩn chứa thuộc tính hắc ám.
Có điều, linh khí thiên địa ở nơi đây thì lại gần như chỉ chiếm chưa đến một nửa so với lúc còn ở trên mặt đất.
Tầm nhìn cũng không còn bị mây mù dày đặc hạn chế nữa, lúc này thì Tử Thanh mới có cơ hội để nhìn rõ những loại thực vật kỳ lạ mọc lên um tùm ở xung quanh, đại đa số chúng đều là những thứ như dây leo và bụi gai có niên đại sấp sỉ cả nghìn năm tuổi.
Chừng nửa giờ sau thì chiếc thuyền nhỏ của Tử Thanh mới từ trên không trung dần dần hạ xuống, một mảnh bao la bát ngát đầy một màu xanh thẫm ngay lập tức hiện ra ở trước mắt của cậu.
- Bà cố nội cha nhà nó.
Đáy vực gì mà cũng có nhiều cây cối như này á?
Èo, nhìn xem có khác gì mấy cái rừng rậm nhiệt đới ở trên kia đâu, xanh lét xanh le đây này.
Cứ tưởng rằng ở bên dưới đáy của khe nứt như Tuyệt Thiên Uyên thì sẽ chẳng có được mấy loại thực vật như này sinh sống.
Thế nhưng, khiến cho Tử Thanh phải bất ngờ thốt lên như vậy chính là bởi vì một mảng màu sắc xanh thẫm do vô số những tán cây lớn cao đến mấy chục mét mọc lên tạo thành.
Bởi vì bất ngờ, do đó mà cậu bạn Tử Thanh phải cật lực điều khiển thuyền nhỏ để cật lực né tránh những tán cây cổ thụ khổng lồ trước mắt.
Mãi cho đến khi đã xuyên qua được tầng tán cây xanh mướt, và đáy của chiếc thuyền nhỏ cũng bắt đầu chạm vào nền đất đá khô cứng thì Tử Thanh mới biết là mình đã xuống đến đáy của khe nứt Tuyệt Thiên Uyên.
Vốn Tử Thanh cho rằng ở dưới này sẽ hoàn toàn không có sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời.
Thế nhưng, chỉ cần nhìn vào sự sinh sôi và phát triển của hàng vạn gốc cây cổ thụ cao đến mấy chục mét kia thôi thì cũng đủ để biết là ánh nắng mặt trời vẫn có thể xuyên qua tầng mây mù mà rọi xuống nơi đây.
Tạm bỏ qua việc nơi đây bị những gốc cổ thụ cao chót vót che hết đi ánh nắng, thì thảm thực vật ở dưới đáy Tuyệt Thiên Uyên này cũng chẳng khác gì so với trên mặt đất là mấy.
Có chăng vì là một nơi nằm sâu hơn so mặt đất đến cả vạn trượng, cho nên sự u ám và tăm tối của Tuyệt Thiên Uyên vẫn là điều không thể tránh khỏi.
Tuy vậy thì tầng thực vật thấp nhất ở đây vẫn được một thứ ánh sáng huỳnh quang phát từ mấy loại kỳ thảo không biết tên chiếu rọi.
Mặc dù không thể so với đèn điện ở Trái Đất, thế nhưng cái thứ ánh sáng huỳnh quang này chắc chắn là hơn xa ánh sáng của mấy ngọn đèn dầu ngày xưa rồi.
Cất pháp khí hình thuyền nhỏ đi, Tử Thanh chầm chậm đi theo con đường mòn đã được định vị sẵn ở trên bản đồ để tìm kiếm vị trí của U Hồn Cổ Thụ.
Cẩn thận dợm bước trên nền đất đá khô cứng lạnh lẽo, lại để mặc cho linh khí thuộc tính hắc ám ở khắp nơi xung quanh tự động tràn vào cơ thể, nhìn Tử Thanh lúc này chẳng khác gì một yêu linh mờ ảo đang chuyển mình giữa những luồng khí tức u ám cả.
Vốn dĩ Tử Thanh chọn đi xuống một nơi âm u sâu đến vạn trượng như Tuyệt Thiên Uyên cũng còn bởi vì một lý do khác nữa.
Mang trong mình biến dị Ám linh căn nghìn năm hiếm gặp, mà loại linh căn này phải ở tại những nơi âm u tăm tối, ẩn chưa vô vàn linh khí thuộc tính hắc ám thì mới có thể tu luyện một cách nhanh chóng được.
Do đó, nếu như Tử Thanh muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện của bản thân thì những nơi như Tuyệt Thiên Uyên chính là thánh địa không gì tốt hơn dành cho cậu.
Để mặc cho sáu chấm đen ở giữa đan điền tự động hút lấy những luồng linh khí hắc ám, Tử Thanh vừa bước theo lộ tuyến đã được đánh dấu sẵn vừa cẩn thận quan sát mọi thứ ở xung quanh.
Điện chủ Mạnh Khang đã từng nói qua, ở dưới đáy Tuyệt Thiên Uyên nhìn thì như yên tĩnh, nhưng yêu thú nơi đây lại tương đối đặc thù, lực lượng và sức mạnh hơn xa những yêu thú ở trên mặt đất đến vài lần.
Thậm chí, một vài loài yêu thú biến dị bên dưới Tuyệt Thiên Uyên còn được coi như là mối đe dọa ngầm của cả Cửu Lâm Tiên Vực và Thiên Yêu Điêu tộc.
May mắn là những yêu thú này có linh trí cực cao, tính kỉ luật trong tộc thị cũng rất nghiêm khắc, hầu hết thời gian của chúng đều giành cho việc tu luyện nâng cao thực lực.
Hơn nữa, Tuyệt Thiên Uyên lại bị những tu giả cao tầng của cả Cửu Lâm Tiên Vực và Thiên Yêu Điêu tộc áp chế, cho nên yêu thú ở đây mới không dám đi ra ngoài gây hại cho đệ tử của hai đại thế lực.
Chỉ có điều, dù sao thì Tuyệt Thiên Uyên cũng là nơi vô cùng đặc biệt, hơn nữa sự xuất hiện của cái khe nứt này còn sớm hơn cả Cửu Lâm Tiên Vực và bộ tộc Thiên Yêu Điêu.
Do đó, ba thế lực nơi đây cũng tạm coi như là nể mặt nhau mà âm thầm thỏa hiệp, không để cho ai phải rơi vào tình cảnh ngươi chết ta sống.
Mặc dù Tuyệt Thiên Uyên thần bí và nguy hiểm là vậy, thậm chí còn là nơi cất giấu vô vàn thiên tài địa bảo, nhưng bởi vì nguồn gốc của nó rất phức tạp, cho nên từ hàng ngàn năm trước, nội môn của Cửu Lâm Tiên Vực cũng không dám thâm nhập quá sâu vào nơi này.
Tạm bỏ qua vấn đề của Tuyệt Thiên Uyên, sau khi định vị được phương hướng thì Tử Thanh cũng không chần chừ nữa mà bắt đầu đi tìm U Hồn Quả.
Người ta nói, U Hồn Quả vốn là tinh hoa ngưng tụ, được mọc ra từ trên thân của một loại cây kỳ lạ tên là U Hồn Cổ Thụ.
Loại cổ thụ này mất đến hơn trăm năm mới ra hoa, nghìn năm sau thì tinh hoa ngưng kết đủ đầy mới có thể đậu quả.
Quả của U Hồn Cổ Thụ có dược lực vô cùng mạnh, chẳng những có thể luyện ra đan dược phẩm chất cực cao mà còn được coi như là một nguyên liệu luyện khí cực kỳ tốt.
U Hồn Quả, tên cũng như đặc tính, loại linh dược này có đặc hiệu tăng lên cảnh giới linh hồn, giúp cho linh hồn của tu giả đột phá tới cảnh giới mới, vượt xa tu giả cùng cấp bậc.
Đối với tu giả chuyên luyện đan hay luyện khí như Tử Thanh và Bích Dao thì loại quả này được xem là vật cực kỳ quý giá.
Nó có thể giúp cho sức mạnh linh hồn của hai người trở nên mạnh mẽ hơn, từ đó mà việc luyện chế đan dược hay là pháp khí cũng nhẹ nhàng hơn, tỉ lệ thành công cũng tăng lên thêm mấy lần.
Chưa đi được bao xa thì từ lớp đất đá khô cứng dưới chân Tử Thanh chợt truyền đến một cảm giác chấn động mạnh mẽ.
Sau đó, mặt đất đột ngột vỡ ra, một con yêu thú to như cột nhà thình lình xuất hiện chắn ở trước mặt Tử Thanh rồi gào lên vài tiếng cảnh cáo.
"Grào...!grào...!grào"
Bị giật mình, Tử Thanh ngay lập tức búng tay theo phản xạ, mười sợi tơ đỏ mang theo những cây kim bạc sắc nhọn nháy mắt đã xé gió lao tới đâm mạnh lên người yêu thú.
"Keng keng keng..."
Thanh âm sắc lạnh do pháp khí va chạm vào một thứ gì đó cực kỳ cứng rắn liên tục vang lên, dưới ánh sáng huỳnh quanh lập lòe, đập vào mắt của Tử Thanh chính là một con Rết vô cùng to lớn.
- Éc.
Cái con này...
Ui mẹ ơi, Thiên Túc Thổ Long cấp sáu trung kỳ.
Sao chưa gì đã gặp phải cái con đầu trâu mặt ngựa này rồi?
Thiên Túc Thổ Long cấp sáu trung kỳ, yêu thú bậc này đã có thể sánh ngang cùng với tu giả Thiên Linh Cảnh rồi, thậm chí, một vài tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ bình thường nếu trong tay không có Linh khí đủ mạnh thì cũng khó mà giết được nó.
Kim châm của Tử Thanh vốn chỉ là cực phẩm pháp khí, cho nên dễ dàng bị lớp giáp xác bên ngoài thân thể Thiên Túc Thổ Long cản lại.
Tuy rằng số tơ đỏ kia là thứ thu được từ trên người của yêu thú cấp sáu hậu kỳ đỉnh phong, nhưng với tu vi của Tử Thanh bây giờ thì cũng khó mà làm gì được con yêu thú trước mặt.
"Rầm rầm rầm rầm"
Những chiếc chân dài nhọn ghim sâu vào nền đất cứng, mỗi một lần Thiên Túc Thổ Long chuyển động thì đều khiến cho đất đá xung quanh rung chuyển mãnh liệt.
Khó khăn lắm mới né được sự tấn công dồn dập của Thiên Túc Thổ Long, nhưng bởi vì tu vi chưa đủ nên Tử Thanh mãi mà cũng chẳng thể đánh lại được con yêu thú này.
Đầu ngón tay đã sớm bị những sợi tơ mảnh chà sát đến đỏ cả lên, hai mắt Tử Thanh cũng dần chuyển sang sắc đỏ tươi kỳ dị.
Trong một lần nhảy lên cao để tránh né sự công kích của Thiên Túc Thổ Long, đôi mắt màu đỏ tươi của Tử Thanh thoáng lướt qua sáu nhãn cầu to như cái bát của yêu thú.
Môn công pháp thượng cổ Tâm Ma Dẫn ngay lập tức được phát động.
Ánh sáng đỏ hồng lóe lên, tròng mắt của Thiên Túc Thổ Long cũng nhanh chóng bị biến thành một màu đỏ tươi lập lòe.
Cả thân thể to lớn dài hơn mười mấy mét đột ngột khựng lại, con yêu thú hung dữ này mới vừa nãy thôi vẫn còn đang điên cuồng tấn công Tử Thanh, vậy mà bỗng chốc lại trở nên ngoan ngoãn đến lạ.
- Phù phù...
Mệt quá, mệt quá.
Đã vậy thì để tao tiễn mày lên đường đi bán muối luôn.
"Phập"
Chỉ đỏ trên tay được thay thế bằng Hắc Nguyệt Yêu Lăng, lưỡi đao màu đen tím nhẹ nhàng chặt đứt cái đầu Rết to lớn cùng với cặp răng nanh dài nhọn khiến cho nó rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất.
Vội lục tìm nội đan cùng với tinh phách của yêu thú, tâm trí của Tử Thanh bất ngờ lại hướng tới khả năng phòng thủ của lớp giáp xác trên người Thiên Túc Thổ Long.
Và thế là, chỉ chưa đầy mười phút sau, cậu bạn Tử Thanh cũng chẳng thèm sơ chế nữa mà nhét nguyên cả con yêu thú to lớn này vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Vừa xuống tới Tuyệt Thiên Uyên chưa lâu mà đã thu hoạch được nguyên liệu từ một con yêu thú mạnh mẽ như Thiên Túc Thổ Long, trong lòng của Tử Thanh tất nhiên là cảm thấy rất vui rồi.
Nhưng nói gì thì nói, mục đích chính của cậu vẫn là U Hồn Quả, do đó Tử Thanh cũng không dám dừng lại quá lâu mà tiếp tục lên đường đi tìm linh thảo dựa theo tấm bản đồ trên tay.
Dưới đáy của khe nứt khổng lồ này có rất nhiều những loại yêu thú kỳ lạ, dọc đường đi không biết là Tử Thanh đã gặp phải bao nhiêu là loại yêu thú nữa, chỉ biết rằng số nội đan và tinh phách mà Tử Thanh thu được cũng đã lên tới con số mấy chục rồi.
Mấy ngày sau, đứng trước một hang động u tối, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng trái tim của Tử Thanh vẫn đập liên hồi vì lo lắng.
Cẩn thận đem Hắc Nguyệt Yêu Lăng khoác lên vai, ngay cả tấm áo lụa luyện nên từ cánh của Ám Dạ Thiền Vương cũng được cậu lấy ra mặc lên người, lần này Tử Thanh thực sự là đã trang bị kỹ lưỡng từ đầu cho tới chân rồi.
Dùng mấy viên linh thạch có công dụng phát sáng để làm đèn soi đường, mặc dù vậy thì cũng không thể đẩy lùi được sự tối tăm và u ám bên trong hang động.
Sợ thì vẫn sợ, nhưng sáu chấm nhỏ bên trong đan điền vẫn điên cuồng hút lấy những luồng linh khí mang thuộc tính hắc ám nơi đây, điều này cũng coi như là tạm khiến cho Tử Thanh cảm thấy yên tâm một chút.
Biến dị Ám linh căn, lấy nguyên tố hắc ám làm gốc rễ, cho nên càng là nơi âm u tăm tối thì tốc độ tu luyện của Tử Thanh lại càng nhanh, linh lực tích lũy cũng càng thêm đậm đặc, tu vi cũng bắt đầu có dấu hiệu đột phá.
Hơn nữa, vì nơi đây đâu đâu cũng là linh khí mang thuộc tính hắc ám, bởi vậy mà luồng khói dày màu đen tím do linh căn của Tử Thanh tạo thành cũng được bổ sung thêm.
Chẳng những bù lại được sự thiếu hụt ngày trước, mà nhờ có linh khí thuộc tính hắc ám nồng nặc nơi đây, làn khói này cũng ngày một dày đặc hơn, phạm vi bao phủ xung quanh Tử Thanh cũng mở rộng hơn rất nhiều, cụ thể là tăng lên bao nhiêu thì vẫn còn cần Tử Thanh tự mình kiểm tra thì mới biết được.
Đi sâu vào trong hang động đã lâu, mãi cho đến khi bên trong hang động xuất hiện một dãy những cái hang nhỏ khác thì Tử Thanh mới bị những cây nấm phát sáng ở đây khiến cho giật mình mà dừng lại.
Không gian ở đây rất rộng, trần hang động cũng rất cao, xung quanh được chiếu sáng bởi ánh huỳnh quang của những cây nấm nhỏ màu xanh lục.
Đáng chú ý là ở trên vách tường đá vậy mà lại có rất nhiều những hang động nhỏ khác, đường kính chắc cũng chỉ lớn hơn một mét là cùng.
Nhưng điều kỳ lạ là, ở sâu trong mỗi một cái hang nhỏ đấy, Tử Thanh lại cảm thấy dường như có một thứ gì đó rất là thân thiết với mình đang mời gọi.
Thậm chí, cái đốm sáng màu đen lớn nhất nằm giữa trung tâm linh căn cũng bởi vì khí tức ẩn sâu trong mấy cái hang nhỏ kia mà xảy ra chút rung động rất nhỏ.
Ánh mắt nhanh chóng bị một gốc cây lớn nở đầy những bông hoa màu xanh tím thu hút, quan trọng nhất là, xen kẽ giữa những bông hoa kia là mười trái nhỏ cùng màu đang tỏa ra thứ mùi hương của trái cây chín ngào ngạt.
Mười trái chín này có hình dáng rất lạ, tuy rằng cũng là màu xanh tím nhưng lại có vẻ ngoài rất giống với một quả Bí Ngô thu nhỏ.
Vội đối chiếu với nơi được đánh dấu trên bản đồ, biết rằng đây chính là gốc rễ của U Hồn Quả - U Hồn Cổ Thụ, vậy nên Tử Thanh liền chỉnh đốn lại cảm xúc một chút rồi chuẩn bị tiến đến hái mười quả chín kia xuống.
Chỉ có điều, phàm là linh thảo quý hiếm thì đều có yêu thú canh giữ, mà gốc U Hồn Cổ Thụ này cũng chắc chắn không thoát khỏi tình trạng chung này.
Thế nhưng, mặc cho Tử Thanh dùng thần thức tìm kiếm tới đâu thì xung quanh vẫn không hề phát giác ra một chút tung tích nào của yêu thú canh giữ U Hồn Quả.
- Ủa, lạ nhỉ, chả lẽ ở đây không có yêu thú canh giữ linh thảo à?
Điêu, kiểu gì mà chẳng có, chắc chắn là nó đang nấp ở đâu đây này...
Âm thầm căn dặn bản thân phải thật cẩn thận không được chủ quan, sau đó lại thấy Hắc Nguyệt Yêu Lăng được phóng ra, lưỡi đao gắn ở đầu dải lụa thật nhẹ nhàng cuốn lấy từng trái cây chín mọng màu xanh tím rồi quay trở lại trên lòng bàn tay của Tử Thanh.
Thế rồi, chuyện gì nên đến thì cuối cùng cũng phải đến.
Ngay khi trái chín cuối cùng sắp vào tới tay thì từ giữa một hang động có đường kính gần ba mét chợt bất ngờ vang lên một tiếng gầm đầy giận dữ.
"Grừ"
Sau đó, một khối vật chất không xác định chợt từ bên trong hang động lao vụt ra, tuy rằng kích thước của nó to lớn nhưng lại di chuyển nhanh đến khó tin.
"Phụt....!xèo...!xèo..."
Vừa xuất hiện đã phun ra một ngụm nước bọt màu đen tím tanh nồng, may mà Tử Thanh nhanh chân né được, nếu không thì rất có thể trước ngực của cậu đã bị thủng một lỗ giống như tảng đá trước mặt rồi.
- Hắc Thủy Niêm Trùng?
Bà cố nội ơi, cái con Sên nhớp nháp này sao lại có ở đây chứ?
Sau tiếng hét của Tử Thanh, ở sâu trong những hang động nhỏ hơn bắt đầu có thêm hàng trăm ngàn vật thể kỳ lạ nữa bay ra.
Tuy là hốt hoảng nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, do đó, khi đám Hắc Thủy Niêm Trùng kia lao ra thì trên tay Tử Thanh cũng đã nắm lấy trái U Hồn Quả cuối cùng.
"Xèo...!xèo...!xèo..."
Tiếng đất đá bị ăn mòn vang lên không ngừng, hai bên thái dương của Tử Thanh cũng theo đó mà ướt đẫm mồ hôi.
Vội nhảy lên một mỏm đá cao gần đó tránh đi bãi nước bọt mà đám yêu thú kia vừa phun ra, Tử Thanh ngay lập tức cất U Hồn Quả vào nhẫn trữ vật rồi hít sâu một hơi mắng.
- Bà mẹ chúng mày chứ, nấp cho cố vô rồi giờ lao ra nhổ nước bọt vào người tao à.
Đồ cái thứ ở bẩn, chơi dơ.
Ẹc...
"Xèo...!xèo..."
Lại bị nước bọt tấn công, Tử Thanh vừa chật vật né tránh vừa tức giận mà gào lên.
- Không thôi cái trò chơi dơ này đi à?
Đã vậy thì tao không thèm chơi với chúng mày nữa, anh mày lướt đây.
Dứt lời chỉ thấy Tử Thanh giậm mạnh chân nhảy lên cao, thế nhưng, ngay khi tấm áo lụa trên người cậu sắp sửa sáng lên thì giữa lưng lại bất ngờ bị một đống chất nhầy nặng nề nện trúng.
- Á...!hự...
Lực va chạm mạnh đến nỗi khiến cho Tử Thanh đang lơ lửng trên không trung bị đánh văng vào cái hang động lớn nhất, trước khi bị ngất đi vì choáng thì trong mắt của Tử Thanh cũng chủ kịp hiện lên hình ảnh của một con khối chất nhầy to lớn dài đến hơn mười mét mà thôi.
Đáng nói là, cái thứ vừa mới đánh cậu văng vào hang động kia không phải gì khác mà chính là đuôi của một con Hắc Thủy Niêm Trùng.
"Vù vù vù"
- Úi mẹ ơi.
Bị tiếng gió lướt qua tai khiến cho Tử Thanh giật mình tỉnh lại, ngay lập tức vận linh lực rồi nhảy dựng lên, may mà thân thể cũng không có bị thương tích gì nghiêm trọng, chỉ là chút trầy xước và cảm giác đau nhức vì bị va đập mà thôi.
Chẳng biết nơi này là đâu, cũng chẳng biết bản thân rơi xuống đây từ lúc nào, ngay vào lúc Tử Thanh đang suy nghĩ thì bên tai chợt vang lên một giọng nói có chút già nua khàn khàn.
- Ồ.
Cũng đã mấy trăm năm rồi mới có người đi đến được đây.
Thú vị, thật là thú vị...
- Ai đó?
Bị dọa cho lông tóc dựng ngược, Tử Thanh theo phản xạ mà tung cặp Tử Điện Âm Lôi Đao về phía vừa mới phát ra tiếng nói.
"Roẹt roẹt, roẹt roẹt..."
"Keng"
- Hửm?
Thượng phẩm pháp khí sao?
Không....!không đúng...!không đúng...
Đây phải là cực phẩm Pháp khí rồi.
Dễ dàng kẹp lấy hai lưỡi đao màu đen tím mà Tử Thanh phóng ra, người thần bí ẩn mình trong bóng tối kia chợt có chút kinh ngạc mà khẽ thốt lên.
Công kích dễ dàng bị cản lại khiến cho Tử Thanh cảm thấy chút nguy hiểm, thế nhưng, ngay khi Tử Thanh định tung Hắc Nguyệt Yêu Lăng ra thì Tâm Ma Kính ẩn sâu trong đan điền của cậu lại khẽ rung động.
Sau đó, như có một sự hậu thuẫn kỳ lạ giúp cho bản thân mình bình tĩnh lại, cậu bạn Tử Thanh vốn đang cảm thấy lo lắng chợt hít sâu một hơi rồi cất tiếng hỏi.
- Tiền bối...
Ngài...!ngài là người của Cửu Lâm Tiên Vực hay là...
Bàn tay đang nắm hai lưỡi Tử Điện Âm Lôi Đao thoáng run lên, bóng người ẩn trong màn tối sau khi nghe tới mấy từ "Cửu Lâm Tiên Vực" đột nhiên lại cất giọng lạnh lùng đáp.
- Ngươi là đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực sao?
Hừm, tu vi chỉ là Địa Linh Cảnh sơ kỳ mà lại dám đi tới nơi này.
Lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ?
Vừa dứt lời đã thấy một luồng linh lực kỳ lạ phóng tới cuốn lấy Tử Thanh, ngay khi chiếc lệnh bài chứng minh thân phận đệ tử hạch tâm của Luyện Khí Điện bị rơi ra, thì giọng nói vốn lạnh lùng của người kia lại bỗng chốc thản nhiên đến lạ.
- Đây là...!lệnh bài đệ tử hạch tâm của Luyện Khí Điện?
Ngươi thật sự là người của Cửu Lâm Tiên Vực à...
Thôi bỏ đi, có lẽ là bản tọa được thiên đạo an bài phải gặp tên tiểu tử nhà ngươi rồi.
"Vụt"
Đầu óc bị xoay cho đảo lộn, đến khi Tử Thanh một lần nữa có thể nhìn rõ mọi thứ thì cậu đã bị cái người thần bí kia kéo đến một hang động khác rồi..